Thứ Sáu, 6 tháng 4, 2012

Ai bán loa kèn tôi mua....

     Tháng tư, mùa của những cành loa kèn kiêu hãnh. Dường như sau những ngày ướt át, nồm thì loa kèn về cùng nắng mới, thời tiết đẹp làm tâm hồn thấy nhẹ nhàng phơi phới hơn. Hân hoan đón nhận lúc chớm hè với món quà loa kèn tháng tư. Này nhé, lá thân xanh nhạt, cứng cáp, nụ hoa he hé cánh trắng muốt kiêu sa. Bình dị thế thôi nhưng mùa loa kèn nào mình cũng phải hý hửng cắm bằng được, loại loa kèn chùm mềm mại chứ không thích loa kèn đơn, hơi cứng dáng.        
                                                          
         Nhớ ngày còn tập tành cầm cọ, mê mải với những bức tranh hoa, cứ thắc mắc sao bức tranh nổi tiếng của Tô Ngọc Vân lại là " Thiếu nữ bên hoa Huệ" chứ không phải là " Thiếu nữ bên hoa loa kèn". Cho đến tận gần đây, mình mới biết là loa kèn ngày trước còn được gọi là Huệ Tây. Lạ nhỉ, mùa hoa Loa Kèn giờ đã kéo dài hơn khi hoa được đưa từ các nơi về nhưng với mình mùa loa kèn chỉ vọn vẻn trong tháng tư, độ 2 -3 tuần là nhiều. Loa kèn mùa đông, cứng lắm, không đủ nắng để bật lên vẻ kiêu sa của mình. Loa kèn tháng tư, từng cánh hoa căng cứng nhưng vẫn mềm mại, trắng xanh tinh khiết nhưng tràn trề hưng phấn.Và chỉ có nắng tháng tư mới làm cho mùi hương của loa kèn thêm nồng nàn quyến luyến.                                                                       
                                                                       
                                                           
                    Nói tháng tư dịu dàng vì tháng tư có loa kèn, những xe chở đầy loa kèn mướt sưong hay lóng lánh những giọt nước chậm từng vòng trên phố. Dù vội, dù bận mình vẫn chùng lòng, không thể không thả hồn theo chúng. Năm nào cũng phải có một vài lọ loa kèn trong nhà, như một thứ " thời trân của mùa đầu hạ", thiếu cảm thấy bứt rứt. Loa kèn kén lọ. Lọ cắm loa kèn đơn giản, không cầu kỳ mà đẹp nhất là chất liệu gốm.
"Gốm, một thứ chất liệu từ đất, tôi qua lò lửa nung mà hình thành. Lọ gốm sù sì, thô ráp, màu nâu của đất khi cắm loa kèn vào, chúng như bù đắp cho nhau những mảng thiếu của mình, giống như đôi tay cứng cỏi của một người đàn ông đang ôm trong mình cả một tâm hồn yêu sống". Lọ gốm nung màu nâu, đỡ những cành loa kèn trắng nuột mà, thanh khiết đặt bên bậu cửa sổ đón nắng. Trong không gian đậm mùi hương đấy, một tách trà, một quyển sách hay, ta mơ màng thoát khỏi sự bộn bề lo lắng.
                                         
                                      
                                                                       
                           
                   Loa kèn ngắn ngủi như thời thanh xuân. Mình ngắm những cánh hoa tràn trề sức sống, tươi rói tháng tư, lòng luôn có cảm giác bâng khuâng nhớ một cái gì đó không rõ. Nếu so sánh hoa với phái nữ, thì cảm nhận riêng loa kèn như thời con gái xuân sắc nhất, tuổi đôi mươi. Sắc trắng muốt đầy kiêu hãnh như sự tự hào thanh xuân" má hồng môi đỏ"tự nhiên, nụ khum khum cánh như sự e ấp, dịu dàng và mùi hương mời gọi đầy mê đắm. Dáng hoa kiêu hãnh, đầy khát vọng như muốn khẳng định sức sống, nhiệt huyết, chưa vướng nhiều lo nghĩ.
                                                     
                                                           

                  Mà loa kèn tươi rất lâu, có khi cả mùa loa kèn cũng chỉ kịp cắm hai lần là đã lại " nhớ" chờ mùa sau... Ai bán loa kèn, bán lại cho tôi những cảm xúc thanh xuân dịu nhớ. Ai bán loa kèn tôi mua ....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét