Giật
mình khi tiếng mưa trên giàn cây sau nhà. Quờ tay, kéo chăn đắp cho con
theo phản xạ. Chăn rơi xuống giường mới nhớ con không có nhà. Tự dưng
thấy trống trải, lạnh.
Mưa vẫn rào rào, xối xả, Mưa rào đầu hạ.
Thế là hè đang về gần lắm. Không dịu dàng như thiếu nữ mưa xuân; mưa
mùa hạ dạt dào, chan chứa, mạnh mẽ cuốn băng đi nhữg bụi bẩn. Bật đèn,
với quyển sách đang đọc dở, tính xử lý nốt. Mưa vẫn ào ào như bản nhạc
nhạc Jazz nhiều bộ gõ. Mưa đập cửa sổ, nhảy nhót trên mái, trêu đùa lá
cây. Chẳng tập trung được, sự trống trải không để bị lấp đi bằng thú vui
yêu thích nhất. Chẳng ra buồn, chẳng ra vui, nó cứ chênh vênh trên
những vùng cảm xúc. Mệt mỏi tich tụ lại làm nó muốn vỡ òa ra như mưa.
Thèm cái cảm giác tự do như những giọt mưa đang lao mình trong không
trung. Cố gắng mãi, nó thấy mình lạc lõng trước vô vàn lối rẽ của cuộc
sống. Chỉ mong mình đừng quyết định sai.
Hôm trước, nhìn
status của bạn " TRỐNG TRẢI QUÁ", nó chợt cười buồn. Hóa ra nỗi niềm đâu
có chừa riêng ại. Với những người như nó, lại càng dễ thấy chạnh lòng;
có chăng chỉ khác nhau cách đối phó và giải quyết. Liệu có thể lại tin
vào ai đó không nhỉ ? Chắc khó có thể cảm giác yêu là yêu , đắn đo
nhiều, suy nghĩ nhiều. Đặt nhiều câu hỏi thì cảm xúc càng khó lớn lên.
Mà không thể không đặt câu hỏi khi cái đầu đã nhiều thực tế. Sau mỗi sự
đổ vỡ, niềm tin lại bị bào mòn thêm những mảng lớn đến nỗi tin tưởng
cũng thành xa xỉ. Lưng chừng cảm xúc, thấy nhạt nhòa hết. Nhớ hôm trước
đặt lại com trên FB của bạn" đàn ông xung quanh như những món ăn tuyệt
hảo trên mâm cỗ mặn nhưng tôi là người ăn chay". Hi, hi :)), chúng nó
nhảy chồm lên phản đối. Sao thế nhỉ, là cảm giác của cá nhân. Các quý
ông vẫn vĩ đại như họ nghĩ. Nghĩ lại câu "sau khi tình yêu vỡ, người ta
sợ yêu vì sợ những đau khổ có thể đi kèm tình yêu". May be right. Nó sợ,
sợ mở lòng ra để lại bị thêm nhát cắt điếng người nữa. Sợ những tình
cảm vốn khó khăn lại bị tổn thương.
Mưa vẫn rào rào, hé cửa sổ cho hơi lạnh vào phòng...
Cảm giác vẫn chơi vơi." Xin lỗi em, ngàn lần xin lỗi em..."lời bài
hát nào đó lại vẳng lại. Đắng lòng. Ngườ đàn ông nghĩ rằng trọn vẹn khi
nói lời xin lỗi. Người đàn bà, dễ dàng ôm lại nỗi đau vào lòng. Sao chỉ
là lời xin lỗi, xin lỗi có trả được sự bình yên, làm đau nhau rồi lại
xin lỗi. Sao không đừng làm đau người có hơn không? Không níu kéo, lặng
lẽ quay đi, nó giữ lại trái tim mình bằng tiếng cười muôn thủa. Yêu mình
để nhìn niềm tin vỡ thêm vài miếng.
Mưa to quá, chẳng biết
con ngủ có yên không? Con hay giật mình khi mưa to, có ai kéo chăn cho
con, vỗ về cho con sâu giấc. Mưa đêm, trống trải. gấp sách, tắt đèn,
nằm nghe tiếng mưa rơi...........
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét