Đêm, tiếng những đám mây
xô nhau trên bầu trời, những tiến nổ chát lạnh, sét rạch ngang trời, ném
vào không gian muôn vàn giọt nước. Cảm giác căng như dây đàn; bức
bối đến khắc khoải. Lâu lắm mới lại có cảm giác khó chịu, căm ghét một
cái gì như thế. Căm ghét cái việc muốn trọn vẹn cho con, muốn con không
bị thiếu thốn tình cảm để chuốc lấy cái bực mình. Xót hết lòng thương
con.
Cuối tuần trước, con nói không muốn sang bên nội chơi. Linh cảm người mẹ đã cho thấy cái gì không ổn. Bảo con gọi điện sang, nói chuyện với bố. Qua điện thoại con nói con không sang vì nhớ mẹ; cái không ổn hầu như có thể vẽ ra được. Hai mẹ con có kỳ cuối tuần vui vẻ nhưng thực sự mình vẫn thấy lấn cấn. Tỷ tê mãi, nàng mới nói với mẹ là " Sang nhà ông bà nội, bố không ở nhà với con, bố toàn đi chơi thôi". Tránh cho con những cái ấn tượng không hay về bố, thủ thỉ với nàng rằng " Bố con còn phải đi làm và mẹ sẽ nói chuyện với bố con về việc đấy."
Tối, đưa điện thoại cho con nói chuyện với bố nó. Thấy con nói mai sang nhà thì bố phải ở nhà chơi với con. Lặng lẽ nghe yêu cầu của con, nhói lên cái sự thương con. Cầm điện thoại nói chuyện với bố của con:
- Con lên trên nhà, anh cố dành thời gian chơi với con; thực ra thời gian con ở bên đấy cũng không nhiều.
- Tôi dành tất cả thời gian ở nhà cho nó. Kể cả đi chơi tôi cũng dẫn nó theo.
- Anh dành thời gian chơi với con, đừng để nó tủi thân. Con là đứa nhạy cảm.
- Mẹ, cô ở đấy mà biết à. Cô biết tôi ở nhà với con mấy tiếng à. Nó biết được chắc? Nó biết gì chứ.
- Con Uyên biết đấy. Nó cần anh chơi, nói chuyện với nó.
- Mẹ, tôi có 4 à 5 con xe container. Xe về tôi phải làm chứ. Không có tôi thì ông bà đưa nó đi(Nghĩ bụng, ông bà mà đưa nó đi chơi tôi đi đầu xuống đất)
- Bận thì ai cũng bận, nhưng việc dành thời gian cho con là cần thiết, để xây dựng tình cảm cho con. Tôi cũng chẳng lạ việc khai thác và quản lý xe nhưng anh vẫn phải dành thời gian cho con Uyên. Tôi không muốn con phải suy nghĩ.
- Mẹ kiếp, cô đéo hiểu gì cả. Cái ngữ dân văn phòng như cô thì biết đéo gì. Bỏ mẹ cái giọng ấy đi. Cô muốn tôi làm gì?
- Không phải tôi mà con cần anh dành thêm thời gian cho nó.
- Địt mẹ, con điên
Bụp, ngắt . Thương con, cả sự coi thường dâng lên tức thở. Ức trào nước mắt. Từ khi bước chân làm SM, chưa lúc nào thấy thương con và điên tiết đến thế. Thấy mẹ khóc, con trèo vào lòng mẹ nức nở. Đau lòng, thương con. Không một chút tiếc nuối cho quyết định của mình nhưng cảm giác bất lực vì không thể làm tốt hơn cho con, cảm giác căm ghét sự vô tâm đến ích kỷ của bố nó làm nghẹn thở. Con thỏ thẻ " mẹ đừng khóc nữa, con hết khóc rồi". Vừa xúc động vừa thấy mình thật kém cỏi. Ru con ngủ mà buồn, đau trộn lẫn cái xót con cứ nhức nhối trong ngực. Làm sao dạy con trọn vẹn đây? Luôn dạy con yêu quý, tôn trọng ông bà, bố mẹ, họ hàng hai bên như nhau. Nhưng với cảm nhận của một cô bé đang lớn, con nghĩ gì ? Liệu con có tổn thương không? Liệu những điều này có ảnh hưởng vào tiềm thức , đến cách nhìn nhận cuộc sống của con không? Liệu có chuyện gì mà con không nói với mình không ?
Mưa vẫn rào rào, sâm, sét vẫn rạch ngang trời, hình như khuya lắm rồi.
Tự hỏi sao con người có thể ngu ngốc và ích kỷ đến thế. Khẳng định yêu con đến độ đi chơi cũng đưa con đi. Đi chơi thì tốt thôi, vậy con bé sẽ làm gì ở sân bóng đá, sân tennis hay các quán cà phê? Nó được chơi gì ởđấy. Sự vô tâm đến vô trách nhiệm. Có phải tự dưng mà con lớn, con ngoan để lúc việc họ hàng mở mày mở mặt chứ. Chán như con gián. Bực mình. Thương con thắt lòng. Mình căm ghét cái cảm giác bất lực này.
Mưa mãi thôi, nhìn con ngủ say sưa mà lòng thấy xót xa. Sự nỗ lực của mình có mang lại cho con sự đầy đủ bình yên không? Mình cũng không thể làm thay, quyết thay cho những ưu tiên của người khác. Cô bé nhạy cảm của mẹ, biết dạy con thế nào để con hiểu được bình yên, về sự yêu thương trọn vẹn, về sự trong sáng và để tâm hồn con không bị tổn thương. Lan man nghĩ đến lần nói chuyện với bạn vong niên. Khi nói về nhữnng lo lắng cho con; chị đã nhận xét " chẳng qua là ở hoàn cảnh em thì em mới thấy rõ, chứ nếu ngẫm kỹ thì những gia đình không hạnh phúc thì con cái cũng thế thôi mà vấn đề còn không xác định được . Vợ chồng lo diễn hết rồi lấy đâu mà lo đến con nghĩ gì" Biết tính chị nên chẳng bực. Tự dưng lại ngĩ về chuyện này nhỉ, lâu lắm rồi cơ mà.
Mưa vẫn rào rào, nhức đầu quá. Cái bệnh đau đầu chết tiệt. Viết ra rồi sao chẳng thấy nhẹ nhàng hơn. Ngủ ngoan con gái, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi...
Cuối tuần trước, con nói không muốn sang bên nội chơi. Linh cảm người mẹ đã cho thấy cái gì không ổn. Bảo con gọi điện sang, nói chuyện với bố. Qua điện thoại con nói con không sang vì nhớ mẹ; cái không ổn hầu như có thể vẽ ra được. Hai mẹ con có kỳ cuối tuần vui vẻ nhưng thực sự mình vẫn thấy lấn cấn. Tỷ tê mãi, nàng mới nói với mẹ là " Sang nhà ông bà nội, bố không ở nhà với con, bố toàn đi chơi thôi". Tránh cho con những cái ấn tượng không hay về bố, thủ thỉ với nàng rằng " Bố con còn phải đi làm và mẹ sẽ nói chuyện với bố con về việc đấy."
Tối, đưa điện thoại cho con nói chuyện với bố nó. Thấy con nói mai sang nhà thì bố phải ở nhà chơi với con. Lặng lẽ nghe yêu cầu của con, nhói lên cái sự thương con. Cầm điện thoại nói chuyện với bố của con:
- Con lên trên nhà, anh cố dành thời gian chơi với con; thực ra thời gian con ở bên đấy cũng không nhiều.
- Tôi dành tất cả thời gian ở nhà cho nó. Kể cả đi chơi tôi cũng dẫn nó theo.
- Anh dành thời gian chơi với con, đừng để nó tủi thân. Con là đứa nhạy cảm.
- Mẹ, cô ở đấy mà biết à. Cô biết tôi ở nhà với con mấy tiếng à. Nó biết được chắc? Nó biết gì chứ.
- Con Uyên biết đấy. Nó cần anh chơi, nói chuyện với nó.
- Mẹ, tôi có 4 à 5 con xe container. Xe về tôi phải làm chứ. Không có tôi thì ông bà đưa nó đi(Nghĩ bụng, ông bà mà đưa nó đi chơi tôi đi đầu xuống đất)
- Bận thì ai cũng bận, nhưng việc dành thời gian cho con là cần thiết, để xây dựng tình cảm cho con. Tôi cũng chẳng lạ việc khai thác và quản lý xe nhưng anh vẫn phải dành thời gian cho con Uyên. Tôi không muốn con phải suy nghĩ.
- Mẹ kiếp, cô đéo hiểu gì cả. Cái ngữ dân văn phòng như cô thì biết đéo gì. Bỏ mẹ cái giọng ấy đi. Cô muốn tôi làm gì?
- Không phải tôi mà con cần anh dành thêm thời gian cho nó.
- Địt mẹ, con điên
Bụp, ngắt . Thương con, cả sự coi thường dâng lên tức thở. Ức trào nước mắt. Từ khi bước chân làm SM, chưa lúc nào thấy thương con và điên tiết đến thế. Thấy mẹ khóc, con trèo vào lòng mẹ nức nở. Đau lòng, thương con. Không một chút tiếc nuối cho quyết định của mình nhưng cảm giác bất lực vì không thể làm tốt hơn cho con, cảm giác căm ghét sự vô tâm đến ích kỷ của bố nó làm nghẹn thở. Con thỏ thẻ " mẹ đừng khóc nữa, con hết khóc rồi". Vừa xúc động vừa thấy mình thật kém cỏi. Ru con ngủ mà buồn, đau trộn lẫn cái xót con cứ nhức nhối trong ngực. Làm sao dạy con trọn vẹn đây? Luôn dạy con yêu quý, tôn trọng ông bà, bố mẹ, họ hàng hai bên như nhau. Nhưng với cảm nhận của một cô bé đang lớn, con nghĩ gì ? Liệu con có tổn thương không? Liệu những điều này có ảnh hưởng vào tiềm thức , đến cách nhìn nhận cuộc sống của con không? Liệu có chuyện gì mà con không nói với mình không ?
Mưa vẫn rào rào, sâm, sét vẫn rạch ngang trời, hình như khuya lắm rồi.
Tự hỏi sao con người có thể ngu ngốc và ích kỷ đến thế. Khẳng định yêu con đến độ đi chơi cũng đưa con đi. Đi chơi thì tốt thôi, vậy con bé sẽ làm gì ở sân bóng đá, sân tennis hay các quán cà phê? Nó được chơi gì ởđấy. Sự vô tâm đến vô trách nhiệm. Có phải tự dưng mà con lớn, con ngoan để lúc việc họ hàng mở mày mở mặt chứ. Chán như con gián. Bực mình. Thương con thắt lòng. Mình căm ghét cái cảm giác bất lực này.
Mưa mãi thôi, nhìn con ngủ say sưa mà lòng thấy xót xa. Sự nỗ lực của mình có mang lại cho con sự đầy đủ bình yên không? Mình cũng không thể làm thay, quyết thay cho những ưu tiên của người khác. Cô bé nhạy cảm của mẹ, biết dạy con thế nào để con hiểu được bình yên, về sự yêu thương trọn vẹn, về sự trong sáng và để tâm hồn con không bị tổn thương. Lan man nghĩ đến lần nói chuyện với bạn vong niên. Khi nói về nhữnng lo lắng cho con; chị đã nhận xét " chẳng qua là ở hoàn cảnh em thì em mới thấy rõ, chứ nếu ngẫm kỹ thì những gia đình không hạnh phúc thì con cái cũng thế thôi mà vấn đề còn không xác định được . Vợ chồng lo diễn hết rồi lấy đâu mà lo đến con nghĩ gì" Biết tính chị nên chẳng bực. Tự dưng lại ngĩ về chuyện này nhỉ, lâu lắm rồi cơ mà.
Mưa vẫn rào rào, nhức đầu quá. Cái bệnh đau đầu chết tiệt. Viết ra rồi sao chẳng thấy nhẹ nhàng hơn. Ngủ ngoan con gái, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét